Chương 28 - Bị lừa
“Giá mà có bản đồ....”
“Hả? Chú mày đang cần bản đồ à?”
Tên đội trưởng lập tức ghé sát lại gần khi nghe thấy tôi than thở như thế.
“À thì.... Có bản đồ thì tiện biết bao, một cái sơ sài thôi cũng được”
4 tên mạo hiểm giả nhìn nhau, sau đó thì thầm với tôi.
“Nói nhỏ cho riêng chú mày thôi nhé, bọn ta có bản đồ nè”
Hế, thiệt hông?
“Một mạo hiểm giả tiền bối thân thiết khi rửa tay gác kiếm đã nhượng lại cho ta đó”
Sướng vậy, mình cũng muốn có một tấm.
“Tất nhiên là không chi tiết như bên quân đội, chỉ là bản đồ đại khái vị trí các quốc gia thôi”
Đâu cần chi tiết, chỉ cần có vị trí các quốc gia, thế là quá đủ với tôi rồi.
“Nếu muốn thì bọn ta có thể nhượng lại cho chú mày cũng được”
Thật á?!
“Cái bản đồ này bọn ta nhớ cả rồi. không cần dùng nữa. Thế này đi, 1 đồng vàng thì sao?”
1 đồng vàng, ummm....
Bản đồ thì muốn thật đấy, nhưng 1 đồng vàng thì... Biết giấy là thứ quý giá rồi, nhưng mà...
“Có thể cho tôi xem qua bản đồ được không?”
Kiểm hàng trước cho chắc.
“Được thôi”
Tên đội trưởng rút tấm bản đồ đã được cuộn tròn từ trong túi áo ra.
“Đây, xem đi”
Đúng là rất sơ sài, nhưng cũng đủ cho biết vị trí các quốc gia.
Muốn mua quá, nhưng giá 1 đồng vàng vẫn thấy hơi chát.
“Nói chú mày nghe, thứ này quý giá lắm nha”
Biết rồi, thư viện lẫn hiệu sách đều không có thì lại chả quý giá.
“Nể tình chú mày khao bia, bọn ta giảm cho đôi chút. 8 xu bạc thì sao?”
8 xu bạc, ummm....
Mua!
Đằng nào thì cũng phải có bản đồ, 8 xu bạc coi như tiền phải chi vậy.
“Tôi đồng ý mua với 8 xu bạc”
“Vậy là đã bán nhé”
Tôi trao cho tên đội trưởng 8 xu bạc và cầm lấy bản đồ.
“Mai bọn ta phải lên đường sớm nên về trước đây”
“Cảm ơn vì câu chuyện nhé, cả bản đồ nữa”
“Có gì đâu. Thôi bọn ta đi đây”
Nói xong, cả 4 mạo hiểm giả đó ra về cùng lúc.
Ngon, vậy là có bản đồ rồi.
Ban đầu thấy hiệu sách không có bán, tôi định tính đến phương án sử dụng bản đồ cũ trong thư viện rồi dựa vào các câu chuyện nghe từ mạo hiểm giả tiền bối và chỉnh sửa lại. Hóa ra đến cả thư viện cũng không có nốt.
Cứ ngỡ sẽ không có được bản đồ trong thành phố này chứ. Đúng là may mắn thật.
“Pff...”
“Kukuku”
....Gì thế? Tại sao mấy tên mạo hiểm giả ngồi xung quanh lại ngó sang mình rồi cười thế nhỉ?
“Ê tụi mày, đừng có cười. Ác quá đấy”
Một tên trong số chúng đã nói như vậy.
“Cho hỏi, có việc gì ở tôi à?”
Hơi cáu rồi đóa.
Tôi cất tiếng hỏi với vẻ mặt khó chịu vì bị cười nhạo. Tên đó trả lời “Xin lỗi nhé” một cách thẳng tưng.
“Vừa nãy ta có nghe câu chuyện của ngươi. Ngươi vừa bị lừa rồi đó”
Hả? Cái gì cơ?
Bị lừa á?
“Ngươi vừa mua bản đồ từ mấy tên mạo hiểm giả vừa nãy đúng không?”
Đúng là có mua, vậy thì sao chớ?
“Cái bản đồ đó, có bán ở hội mạo hiểm giả đấy”
.................Hả?
Hội mạo hiểm giả... có... bán?
.................Haaảảảả?
“Ta cũng có 1 tấm nè. Xem đi”
Giống y chang tấm bản đồ tôi mua mất 8 xu bạc từ đám mạo hiểm giả ban nãy.
Tôi nhìn 2 tấm bản đồ giống hệt nhau mà không nối nên lời. Chưa hết bàng hoàng, tên đó liền dội thêm một gáo nước lạnh nữa.
“Nhân tiện nói cho nghe, cái này bán ở hội mạo hiểm giả có 1 xu bạc thôi”
MỘT XU BẠC.....
Mất 8 xu bạc chỉ để mua thứ có giá 1 xu bạc!?
Thôi chết, bị lừa thiệt rồi!?
“Vậy mà mua lại của bọn kia những 8 xu bạc, đời đúng là lắm kẻ khờ thật. Hahahaha”
Tất cả mạo hiểm giả trong quán cười ồ lên.
Chết tiệt, đừng có cười nhạo tôi nữa.
Tôi cũng xót xa lắm chớ bộ.
“Bản đồ này là hàng độc quyền của hội mạo hiểm giả, thế nên dù có làm bằng giấy thì giá cũng rất rẻ”
“Tuy có những mạo hiểm giả không mua bản đồ mà chỉ dựa vào kinh nghiệm cá nhân, nhưng phần lớn đều mua cả. Chưa hết, ai cũng ghi chú thêm lên bản đồ của mình những thông tin quan trọng mà mình biết được, như vị trí làng mạc sông hồ đã từng đi qua hay nơi đâu có quái gì .v.v..”
“Những mạo hiểm giả chỉ hoạt động trong nước thì họ sẽ phóng to đất nước của họ lên, sau đó ghi chú chi tiết vào đó. Đấy, những tấm bản đồ kiểu vậy đều là tài sản quý báu, thế nên chả ai lại hào phóng cho người khác xem đâu”
“À mà nói luôn, thương hội cũng có bán bản đồ kiểu dạng thế này đấy”
“Thì thương nhân cũng như mạo hiểm giả, rong ruổi khắp mọi miền mà”
Không chỉ hội mạo hiểm giả, mà cả thương hội cũng có bán sao?
Vậy mà lão chủ hiệu sách lại chả biết gì về chuyện này. Hiệu sách cũng nằm trong sự quản lý của thương hội đấy chứ. Có lẽ vì hiệu sách không phải thuộc loại hình buôn bán di động qua các thành phố và thị trấn nên không biết mấy thông tin về bản đồ.
Tại sao mấy người không nói cho tôi chứ, sao lại để tôi bị lừa một vố đau như vậy.
“Bị lừa là tại chú mày ngu chứ do ai”
Guuuu.... Nghe hơi phũ nhưng đúng là vậy.
Lừa đảo kiểu vậy thì chưa bị coi là phạm pháp.
Thôi coi như là được bài học nhớ đời.
Huhuhu....
Nhận xét
Đăng nhận xét