Chương 32 - Baby Slime mang tên Sui
Tự nhiên bé slime trở thành thú nuôi của tôi.
Tôi quyết định đặt tên bé là Sui.
Đây là chỉ số của Sui hiện giờ.
[Tên] Sui
[Tuổi] 6 ngày
[Chủng tộc] Baby Slime
[Cấp độ] 8
[Thể lực] 24
[Ma lực] 21
[Lực tấn công] 18
[Lực phòng thủ] 20
[Nhanh nhẹn] 21
[Kĩ năng] ???
Cấp độ tăng hơi nhanh quá thì phải.
Tôi nghĩ là do việc ăn rác của thế giới khác nhưng...
Không giống như việc tăng chỉ số khi sử dụng đồ mua trên Siêu thị trực tuyến (Ví dụ như ngủ trên nệm tăng thể lực và ma lực), việc tăng chỉ số này là vĩnh viễn, chắc bởi Sui hấp thụ trực tiếp.
Theo phỏng đoán của tôi, bởi Sui vốn ban đầu rất yếu nên khi tăng cấp độ thì chỉ số cũng tăng toàn diện.
Và khi đạt đến một cấp độ nhất định thì việc tăng chỉ số mới bị giới hạn thời gian.
Hoặc cũng có thể phụ thuộc vào thứ hấp thụ có phải là đồ ăn hay không.
Để kiểm chứng việc này rất là khó.
Bởi sinh vật ăn rác chắc chỉ có slime.
Muốn tìm con slime khác để thử nghiệm, nhưng tìm mãi chẳng ra.
Theo lời Fel nói, trừ các loại slime cấp, phần lớn slime đều rất yếu nên toàn giấu mình hoặc chạy trốn khi gặp loài khác, cho nên không mấy khi bắt gặp được chúng.
Mà dù sao thì việc Sui lên cấp cũng đâu phải là việc gì xấu.
Chưa kể, Sui tuyệt vời lắm à nha.
Vừa ăn sạch rác, lại rửa ráy toàn bộ dụng cụ bếp nữa.
Mới đầu thì bé tiêu hóa luôn cả đĩa, nhưng sau khi chỉ bảo cẩn thận, bé chỉ còn ăn vết bẩn bám trên đĩa thôi.
Thậm chí Sui còn có thể loại bỏ các vết ố cứng đầu bám trên chảo nữa.
Từ trước đến giờ tôi dùng nước rửa bát mua trên Siêu thị để rửa, nhưng gặp phải vấn đề là tốn nhiều nước để rửa sạch bọt bám trên đồ rửa.
Nếu có sông hồ ở gần thì còn đỡ, không thì phiền phức vô cùng.
Giờ khi đã có Sui thì chỉ cần tốn ít nước rửa qua là xong.
Vui vẻ ăn toàn bộ rác của thế giới khác mà tôi đưa cho, Sui quả là bé ngoan
Khi di chuyển, tôi thường đặt Sui ở trong túi vải và khoác trên vai. Cái túi vải này chính là cái túi vải nhận được tại cửa hàng quần áo ở vương quốc Leisehel (nơi bán bộ vét hồi mới bị triệu hồi sang) mà tôi gần như quên khuấy sự tồn tại của nó bởi không cần dùng đến.
Sui có vẻ thích chỗ này và nằm im ngoan ngoãn.
Trở về hiện tại, tôi đang ngồi trên lưng con Fel và di chuyển trong rừng với vận tốc chóng mặt.
So với lần đầu tiên thì vận tốc đã giảm đi nhiều rồi.
“Fel, trời bắt đầu tối rồi, hôm nay cắm trại ở đây thôi”
Nghe thấy thế, Fel liền dừng lại tức thì.
“Nhớ phải có thịt đóa”
Biết rồi, khỏi dặn.
Bữa tối kết thúc với một đĩa ú hụ thịt cho Fel, tôi ăn rau còn Sui thì là rác còn thừa khi nấu.
Sau khi ăn tối xong, chả hiểu sao tự nhiên tôi lại thèm ăn đồ ngọt.
Ai mà chả có lúc thèm đồ ngọt bất chợt chứ.
Sau khi vọc một hồi trên Siêu thị trực tuyến, tôi tìm thấy một thứ trông có vẻ ngon.
“Bánh dorayaki này trông ngon quá”
Vừa mới lẩm bẩm thế, con Fel liền nhổm dậy tới gần tôi.
“Cái gì ngon hử? Ăn mảnh là không được đâu nha”
Rồi rồi, mà Fel ăn đồ ngọt có sao không..... Tí thì hỏi ngu rồi.
Lần trước con cờ hó này chả đớp bánh ngọt ngấu nghiến còn giề.
Sui bên cạnh cũng rung rung tỏ vẻ muốn ăn.
Tôi với Sui thì chỉ một là đủ, còn Fel phải 5 cái mởi đủ giắt răng.
Tôi mua liền 7 chiếc dorayaki kèm thêm cả trà túi lọc nữa, bởi tôi muốn uống trà khi ăn đồ ngọt.
Lấy từng chiếc bánh ra khỏi túi và xếp chúng lên đĩa, sau đó đáp trước mặt con Fel.
Với Sui, tôi cũng lấy bánh ra khỏi túi, nhưng đưa cả bánh cả túi cho bé.
Về phần tôi, đầu tiên là đun nước pha trà rồi mới ngồi ăn.
“Dorayaki ngon quớ. Zuuu, trà cũng vậy. Quả nhiên ăn đồ ngọt phải có trà mới chuẩn bài”
“Ohh! Vỏ mềm bao quanh hòa quyện với nhân đen bên trong ăn ngon lắm”
Đúng như dự đoán, Fel nhanh chóng xơi gọn đống dorayaki.
Sui rung lắc liên hồi tỏ vẻ hưng phấn, chắc là bé cũng thấy nó ngon.
Bé cũng xơi hết đống túi bánh ( của cả tôi và Fel).
U~m, ăn đồ ngọt trước khi đi ngủ thì có gì hơi sai sai, nhưng mà kệ đi, ngon là được rồi.
Nhận xét
Đăng nhận xét