Chương 46: Tôi đã quên mất điều gì đó

Sau bữa tối Fer đã nhắc nhở tôi vài điều.
“Nhân tiện, ngươi có nhớ dâng lễ vật và cầu nguyện với Ninril-sama không thế?”
“Oh yeah, ta hoàn toàn quên mất”
“Ngươi chết chắc rồi! Nhanh cái tay lên và làm luôn đi” Fer gầm gừ.
“Vâng, vâng” Tôi càu nhàu
Cũng chỉ có một tuần trôi qua từ khi có lời sấm truyền bảo tôi dâng lễ vật vì vậy nên tôi chưa thực sự thất hứa. Mặc dù vậy nhưng tôi không muốn nghe những lời phàn nàn cho cái lý do đáng thương đó từ Nữ thần nên tôi sẽ dâng lễ vật khác luôn đây.
Tôi ngó qua menu của Siêu thị trực tuyến và suy nghĩ xem mình sẽ dâng lên cái gì.
Vị Nữ thần này thích đồ ngọt thế nên tôi tự hỏi thứ gì sẽ là tốt nhất. Nó nên là cái gì đây …?
Hmmm, cái gì đó từ những lựa chọn này có thể làm Nữ thần có cái nhìn thiện cảm với tôi nhỉ.
Tôi bắt đầu tìm kiếm những đồ ngọt trong menu nhưng mà nó có quá nhiều loại khác nhau.
Tôi sẽ chỉ chọn những thứ bắt mắt để dâng lên. Đầu tiên là bánh pudding và bánh phomai con bò cười.
Bánh phô mai – Bánh nướng phomai hay là loại thường? Cả hai chăng?
Tiếp theo tôi nghĩ là bánh bông lan cuộn, bánh su kem, Mont Blanc, bánh socola và bánh dâu (strawberry shortcake). Sau đó là pudding a la mode và tiramisu là chuẩn.
Có mười loại bánh rồi nhỉ? Tất cả đều là theo bánh theo phong cách phương Tây nhưng mà nó sẽ ổn với vị Nữ thần đó thôi, mong là thế.
Tôi chưa bao giờ ngó vào khu vực đồ ngọt trước kia nhưng có vẻ như bây giời là thời điểm thích hợp. Rồi, tôi phải thành toán hết đống này nữa.
Một cái hộp các tông xuất hiện như thường lệ. Tôi lấy đồ ngọt đã mua ra và ngay lập tức xếp chúng ngay ngắn trên cái hộp.
“Nữ thần Gió Ninril-sama, tôi xin cảm ơn ngài vì vẫn ban cho tôi sự bảo hộ của ngài mặc dù tôi đã cầu nguyện muộn. Cảm ơn ngài vì đã tiếp tục hỗ trợ.” Tôi cầu nguyện cho Ninril-sama trong khi dâng lễ vật.
“Ooh, cuối cùng thì. Thật sự là ngươi định cho ta chờ bao nhiêu lâu nữa hả?” Ninril-sama nói với giọng cộc cằn.
“Tôi vô cùng xin lỗi, tôi đã bị phân tam bời nhiều thứ ở đây và đã quên mất, sắp xếp …”
“Dừng nói dối đi. Ta có thể nhìn thấy ngươi từ thế giới của các vị Thần đấy, ngươi biết chứ. Ngươi không *chỉ quên* thôi đâu”
Ow, cô ta nhận ra rồi.
“Vâng, tôi thực sự xin lỗi. Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn, làm ơn tha thứ cho tôi” Tôi cúi đầu.
“Hmmm, ta sẽ tha thứ cho ngươi lần này nhưng đừng có mà lặp lại sai lầm như này lần nào nữa. Ta đã cân nhắc việc gửi ngươi lời sấm để nhắc nhở mọi lần nhưng có một vài lý do mà ta không thể làm vậy”
Tôi quên mất bởi vì cô ấy không gửi tôi lời sấm nhưng mà có vẻ như cô ấy không thể luôn làm như vậy vì một số lý do.
“Nó như thế này,” Ninril-sama giải thích “Các vị thần và nữ thần xem nhau như diều hâu, Nếu một trong số đó gửi quá nhiều lời sấm thì người khác sẽ nhận ra. Nếu ta không cẩn thận thì ngươi sẽ phải dâng lễ vật cho cả họ nữa. Ngươi phải giữ bí mật đó” (TL: chỉ là bề nổi của lý do thôi, chương sau bạn sẽ rõ =)))
Ah, tôi lẩm bẩm một mình, cũng có những Nữ thần tham lam khác nữa.
“Ninril-sama, thay cho lời xin lỗi, hôm nay tôi đã mua rất nhiều đồ khác nhau” Tôi cúi đầu cầi nguyện. Khi tôi ngẩng lên thì những vật phẩm trên thùng các tông đã hoàn toàn biến mất không dấu vết.
“Woohoo! Đây, đây là -!!”
Có chuyện gì với tiếng “Woohoo” đó vậy? Thật là một Nữ thần đáng thất vọng.
“Chúng đều là đồ ngọt và rất nhiều loại khác nhau á? Và chúng có nhiều quá !!”
“Vâng thưa Nữ thần, đó là lễ vật xin lỗi mà tôi đã nói trước đó. Tôi nghĩ nó có lẽ hơi nhiều quá …”
“M-Mi vừa nói cái gì? Nhiều quá ư? Không thế là là chuẩn rồi. Lần sau ngươi nên dâng số lượng lễ vật tương tự. Đó là yêu cầu đấy”
Vâng vâng, 10 loại cũng ỔN thôi.
“Oh, Ninril-sama, những đồ ngọt đó đều là bánh nên người nên giữ nó trong tủ lạnh thì người có thể tận hưởng chúng vào ngày mai”
“Ta hiểu rồi. Tuy nhiên những vị Thần chúng ta không cần đến thứ tủ lạnh đó, chúng ta có thể dừng thời gian trôi qua cho chúng. Ta có thể tận hưởng mỗi ngày một chiếc. Mmphph…”
“Mmphph” … ôi Nữ thần … bằng cách nào đó trong tâm trí tôi có thể thấy Nữ thần này đang nhảy cẫng lên sung sướng.
“Dù sao thì hãy dâng lên số lượng như này vào lần sau. Và nhớ đừng có quên nữa đấy”
“Theo ý người” Haa – Tôi oải quá. Phải nói thế này, môn đồ của vị Nữ thần đáng thất vọng này đang bị bóc lột.
Tôi nghĩ sẽ đi ngủ ngay lập tức nhưng Fer và Sui đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“C-có chuyện gì với bọn mi vậy?”
“Sui cũng muốn ăn một chút ..” Oh Sui, đừng hỏi ta với giọng dễ thương như vậy chứ …
“Đúng đó. Không phải cũng nên chia sẻ với bọn ta một ít sao?” Fer gầm gừ.
“Uh-, Chủ nhân-” Sui đang lắc lư nhún nhẩy. Em ấy thật sự muốn ăn chút bánh … Ah, Sui-tan dễ thương quá đi. Tôi đầu hàng.
“Chỉ có 3 miếng thôi, hiểu chưa?”
Mỗi người một miếng thì rõ ràng là chẳng bao giờ đủ cho Fer và Sui.
“Thật sao, Chủ nhân?”
“Ah. Nhưng như lời ta nói, chỉ có 3 miếng thôi”
“Yeah, yay-!” Sui nhảy lên nhảy xuống hạnh phúc.
“Này, thế còn ta?”
“Ngươi cũng sẽ có phần, đừng có lo”
“Yeah, tuyệt!”
Tôi tìm kiếm trên Siêu thị trực tuyến cùng cùng với Sui, bé đang ngồi trên vai tôi và giúp tôi lựa chọn. Tôi đã mua bánh socola, bánh dâu và pudding a la mode. Đúng như tôi nghĩ mỗi loại một miếng là không đủ cho 2 người họ nhưng ít nhất chúng đều ngon lành.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến